Cuộc Tái Sinh Của Oan Gia - Chương 1
Tôi và Chu Từ cũng là một đôi oan gia.
Cãi vã, chửi rủa, thậm chí còn động chân động tay.
Cuối cùng, cả hai đều buông lời thề độc:
“Ai không ly hôn thì là chó.”
Trên đường đi ly hôn, chúng tôi dùng hết những lời độc địa nhất để nguyền rủa nhau.
Nhưng ngay khoảnh khắc xe bồn lao đến, anh ta lại đánh mạnh tay lái, lấy chính thân mình đỡ cú va chạm.
Chỉ để tôi sống thêm 0.01 giây.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về mùa hè năm lớp 11 kết thúc.
Chu Từ cũng đang ôm một bó hoa, hỏi tôi có muốn thử lại không.
Giây tiếp theo, gương mặt anh ta u ám, ánh mắt đầy vẻ chán chường.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi liền biết—anh ta cũng quay lại rồi.
1
Tôi phát hiện một xấp tranh vẽ Hứa Niệm trong két sắt của Chu Từ.
Trái tim vỡ vụn, nhưng tôi biết chắc một điều:
Hôm nay anh ta tiêu rồi.
Không nói không rằng, tôi lao đến tát anh ta hai cái thật mạnh, cào nát mặt anh ta.
Lúc đầu anh ta chỉ né tránh.
Nhưng đến khi tức giận thật sự, anh ta đẩy tôi ra.
“Phát điên cái gì vậy? Cô có bệnh à?”
Tôi nhặt mấy bức vẽ lên rồi đập thẳng vào mặt anh ta.
“Tôi có bệnh? Mẹ kiếp, chính anh mới là thằng có bệnh!
Lén lút vẽ em vợ, anh thấy ghê tởm không?”
Nhìn đống tranh rơi vãi trên sàn, mắt Chu Từ đỏ bừng lên.
“Hứa Tư Tư, tôi chưa bao giờ thấy ai đê tiện và độc ác như cô.”
“Cô ghen tị với Hứa Niệm đến phát điên.
Nhưng cô không bao giờ sánh được với cô ấy, dù chỉ một chút.”
“Tại sao người chết năm đó không phải là cô?”
Câu này, tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.
Nhưng mỗi lần nghe lại vẫn khiến tôi mất kiểm soát.
Tôi vớ lấy cái ghế, lao thẳng về phía anh ta.
“Chết cái đầu nhà anh!”
Hôm đó, chúng tôi đánh nhau đến mức bị tống vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát hỏi tôi đầy thông cảm:
“Cô có bị bạo hành gia đình không?”
Tôi bật cười lạnh.
“Coi thường ai đấy?”
“Đây gọi là đánh nhau ngang tài ngang sức, hiểu chưa?”
Dù tóc tôi rối bù, mặt mũi bầm dập.
Nhưng đầu Chu Từ đã chảy đầy máu.
Ván này tôi thắng tuyệt đối.
Ra khỏi đồn cảnh sát, chúng tôi chỉ thẳng vào mặt nhau.
“Ly hôn, nhất định phải ly hôn.”
“Ai không ly, người đó là chó.”
2
Ai mà ngờ được, chúng tôi lại chết ngay trên đường đi ly hôn chứ?
Trước khi xe bồn lao đến một giây, tôi vẫn còn đang chửi anh ta là một thằng bệnh hoạn,
Suốt ngày trốn trong góc tối để rình mò và tưởng tượng bậy bạ.
Chu Từ mặt đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi.
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích Hứa Niệm.”
“Nếu không phải vì cô giống hệt cô ấy, cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô sao?”
“Hứa Tư Tư, cô soi gương thử đi.
Cô có điểm nào hơn được Hứa Niệm?”
Cả đời này, tôi ghét nhất là bị so sánh với Hứa Niệm.
Dù cô ta đã chết, tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của cô ta.
Dựa vào cái gì chứ?
Tôi lập tức túm tóc Chu Từ.
Đánh đi, cùng chết chung luôn đi!
Nhưng ngay giây tiếp theo, âm thanh chói tai vang lên.
Xe bồn mất kiểm soát, lao thẳng về phía chúng tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Chỉ thấy Chu Từ mặt trắng bệch, đánh mạnh tay lái, lấy chính thân mình đỡ cú va chạm.
Tôi sững sờ nhìn anh ta.
Nhìn người đàn ông đã dây dưa với tôi suốt mười năm.
Chúng tôi chưa bao giờ hòa thuận.
Cãi vã, xô xát, mười năm nay chưa từng ngừng lại.
Tại sao không chia tay?
Có người đã hỏi anh ta.
Cũng có người hỏi tôi.
Tôi im lặng.
Anh ta cúi đầu rít thuốc.
Không ai nói ra được lý do.
Cũng giống như năm đó, anh ta ôm một bó hoa héo rũ, vẻ mặt lờ đờ hỏi tôi có muốn thử không.
Buồn cười thật.
Rõ ràng mấy ngày trước anh ta vừa từ chối lời tỏ tình của tôi, nói không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung học hành.
Vậy mà qua mấy ngày đã nghĩ thông suốt rồi à?
Mãi về sau tôi mới biết, thực ra anh ta đã đi tỏ tình với Hứa Niệm trước.
Nhưng bị cô ấy từ chối khéo.
Trong lúc thất vọng, chán nản, anh ta nhìn thấy tôi.
Nhìn thấy gương mặt giống hệt Hứa Niệm của tôi.
Theo phản xạ, anh ta bước về phía tôi.
Lấy tôi làm kẻ thay thế.
Thông qua tôi để nhớ về Hứa Niệm.
Mười năm.
Thật đáng chết!
Anh ta đáng chết!
Ai cần anh ta lấy mạng đổi mạng với tôi chứ?
Chỉ để tôi sống thêm 0.01 giây.
Xui xẻo!
Thôi kệ, người chết thì ân oán cũng tan thành tro bụi.
Từ nay, mọi hận thù đều hóa thành khói bay.
Chỉ mong kiếp sau mở mắt ra…
Đệt!
Vừa mở mắt, tôi đã thấy Chu Từ năm mười bảy tuổi.
Sao tôi chắc chắn là năm mười bảy tuổi à?
Vì anh ta đang bày nguyên cái bản mặt cá chết, ôm một bó hoa Tiểu Phi Yến héo rũ.
Tôi không thích Tiểu Phi Yến.
Tôi thích hoa hồng.
Hoa hồng đỏ.
Nồng nhiệt, lãng mạn, kiêu hãnh.
Chu Từ khinh bỉ nhìn tôi, nói tôi quê mùa tầm thường.
Anh ta hỏi tôi có biết ý nghĩa của Tiểu Phi Yến không.
“Cô không thấy nó trông như những cánh chim én bé nhỏ đang tung bay sao?
Nó tượng trưng cho tự do, không ràng buộc.
Cô không thấy rất đẹp à?”
Tôi không thấy.
Tôi chỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.
Người yêu nhau thì phải tặng hoa hồng.
Nhưng đến tận lúc bị xe bồn cán chết, tôi cũng chưa từng nhận được một bó.
Sống lại ngay khoảnh khắc này, tuyệt lắm, càng xui xẻo hơn nữa.
Nhưng điều xui xẻo nhất chính là…
Chu Từ ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, chúng tôi đều thấy được trong mắt đối phương một ánh nhìn quen thuộc.
Ha!
Không cần nghĩ cũng biết, anh ta cũng quay lại rồi.
3
Mùa hè năm đó nóng hơn bao giờ hết.
Sắp lên lớp 12 rồi.
Có người vội vã chạy đến lớp học thêm.
Có người ở nhà học kèm một thầy một trò.
Chỉ có tôi, suốt ngày lông bông, trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, đến giờ cơm tối mới miễn cưỡng quay về.
Hôm nay cũng vậy.
Tôi vừa đi vừa đá mấy viên sỏi nhỏ, cả người đầy vẻ bực bội, cách năm mét cũng cảm nhận được sát khí.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Từ, tôi liền căng thẳng.
Tôi thích anh ta.
Người đầu tiên tôi rung động, vừa chua xót vừa đẹp đẽ.
Nhưng anh ta đã từ chối lời tỏ tình của tôi.
Khuôn mặt anh ta là một nụ cười hờ hững, nói rằng hiện tại chỉ muốn tập trung vào học hành, không muốn yêu đương.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, chạy đi trong nước mắt, thề rằng sẽ không bao giờ thích anh ta nữa.
Nhưng khi anh ta chậm rãi bước về phía tôi, tim tôi vẫn đập loạn nhịp, đứng im không nhúc nhích.
Anh ta nói:
“Muốn thử một lần không?”
Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu liên tục.
Hành động yêu đương ngu ngốc, không có tôn nghiêm, không có giới hạn, không có lập trường này…
Chính là nỗi nhục lớn nhất trong phần đời còn lại của tôi.
Được làm lại một lần, tôi không ngần ngại mà bật cười lạnh, giơ thẳng ngón giữa.
Chu Từ nghiến răng, ném thẳng bó hoa vào thùng rác, quay người bỏ đi.
Mười phút sau, trước cửa nhà tôi, chúng tôi lại chạm mặt nhau.
Trên gương mặt của Thẩm Phương đầy sự cảnh giác và nghi hoặc, đứng chặn cửa, nhìn chằm chằm Chu Từ.
“Cậu nói cậu tìm ai?”
Chu Từ hiếm khi lúng túng như vậy, thậm chí còn mang theo chút dè dặt và cẩn trọng.
“Dì ơi, cháu tìm Hứa Niệm.
Dì có thể để cháu gặp cô ấy một chút không?
Cháu có chuyện muốn nói.”
“Cậu tìm Hứa Niệm làm gì?
Cậu là ai?”
Thẩm Phương tỏa ra sát khí thực sự, trừng mắt đầy đe dọa.
Chu Từ dường như bị dọa sợ, ấp úng định mở miệng.
Tôi mất kiên nhẫn, bực bội tặc lưỡi.
“Không phải tôi đã nói là tôi không thích anh nữa rồi sao?
Sao còn mò đến tận nhà tôi?”
“Anh nghĩ tìm Hứa Niệm thì cô ta sẽ giúp anh chắc?”
“Không biết tôi ghét cô ta nhất à?”
“Đi theo tôi!”
Dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Thẩm Phương, tôi kéo Chu Từ xuống lầu.
4
Chu Từ mặt mày u ám, hất tay tôi ra.
“Tôi biết cô cũng quay lại rồi.”
“Mọi ân oán trước kia, tôi không muốn so đo nữa.
Nếu cô cảm thấy tôi có lỗi với cô, thì tôi xin lỗi.”
“Nhưng Hứa Tư Tư, cô phải hiểu rằng, việc chúng ta sống lại chính là cơ hội mà ông trời ban cho.”
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ Hứa Niệm.
Dù là ai cũng không thể cướp cô ấy khỏi tôi, kể cả chính cô ấy.”
“Tôi không mong cô giúp tôi.
Nhưng nếu cô dám phá rối, tôi sẽ không tha cho cô.”
Tôi mặt không cảm xúc, lắng nghe giọng điệu vừa sâu nặng vừa cảnh cáo của Chu Từ.
Chờ anh ta nói xong, tôi khẽ cười lạnh, đối diện ánh mắt đầy lửa giận của anh ta.
“Anh là cái thá gì?”
“Đồ ngu!”
Ai cũng thích Hứa Niệm.
Cô ta xuất sắc, lương thiện, rực rỡ.
Ở trường, cô ta luôn đứng nhất toàn khối, là ứng cử viên sáng giá cho thủ khoa kỳ thi đại học, có cơ hội vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Cô ta tham gia các cuộc thi, ca hát, nhảy múa, cầm kỳ thi họa, không gì là không giỏi.
Nhưng cô ta chưa bao giờ vì sự xuất sắc của mình mà tỏ vẻ cao ngạo.
Đối với thầy cô, bạn học, cô ta luôn dịu dàng mỉm cười ba phần.
Ở nhà, cô ta là niềm tự hào của bố mẹ.
Là hy vọng của gia tộc.
Là người mà ai cũng hết lời ca ngợi.
Cô ấy chưa từng cãi lời người lớn, luôn ngoan ngoãn, dịu dàng.
Bất kể ai đưa ra yêu cầu cao đến mức nào, cô ấy cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng chính cô ấy, vào năm kết thúc kỳ thi đại học.
Năm cô ấy trở thành thủ khoa toàn quốc.
Năm bố mẹ mở tiệc linh đình, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị từ mọi người.
Cô ấy leo lên tầng thượng.
Nhảy xuống.
Kết thúc mạng sống của chính mình.
Không ai biết vì sao cô ấy lại tự sát.
Kể cả tôi.
Chỉ là sau này, khi tuổi tác dần lớn, khi ký ức không ngừng tua ngược, tôi mới dần thấy được những vết nứt ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ đó.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!