Tôi và Chu Từ cũng là một đôi oan gia.
Cãi vã, chửi rủa, thậm chí còn động chân động tay.
Cuối cùng, cả hai đều buông lời thề độc:
“Ai không ly hôn thì là chó.”
Trên đường đi ly hôn, chúng tôi dùng hết những lời độc địa nhất để nguyền rủa nhau.
Nhưng ngay khoảnh khắc xe bồn lao đến, anh ta lại đánh mạnh tay lái, lấy chính thân mình đỡ cú va chạm.
Chỉ để tôi sống thêm 0.01 giây.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về mùa hè năm lớp 11 kết thúc.
Chu Từ cũng đang ôm một bó hoa, hỏi tôi có muốn thử lại không.
Giây tiếp theo, gương mặt anh ta u ám, ánh mắt đầy vẻ chán chường.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi liền biết—anh ta cũng quay lại rồi.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!