Điện thoại không ngừng rung lên, tôi bỏ qua những tin nhắn an ủi, chỉ nhìn chằm chằm vào một đoạn tin nhắn thoại, tay bắt đầu run rẩy.
Tôi vội vàng mở lên.
“Chị, sinh nhật vui vẻ nhé! Nhớ phải ăn bánh kem đó! Nói nhỏ cho chị biết, em đã thu âm sẵn một trăm câu chúc mừng sinh nhật rồi. Vậy nên chị nhất định phải sống thật lâu, như thế mỗi năm đều có thể nghe thấy em chúc mừng sinh nhật chị.”
Trước sinh nhật tôi, sau một năm chống chọi với ung thư xương, cuối cùng em cũng ra đi.
…
Cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn bị gõ, nhưng tôi không để ý.
Anh ấy gọi tên thân mật của tôi.
Trong ký ức, từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ, anh vẫn luôn gọi tôi như vậy.
“Nhuyễn Nhuyễn, nước nóng anh đã chuẩn bị xong rồi. Em mở cửa đi, anh bế em vào tắm, được không?”
“Nhuyễn Nhuyễn, mở cửa đi.”
…
Tôi tựa vào cửa kính, chỉ cứng nhắc nhìn về sự phồn hoa của trung tâm thành phố.
Thậm chí, tôi còn muốn nói với anh, anh đi đi, đi đâu cũng được.
Đừng quay về nữa.
Bốn năm lẻ loi, tôi đã quen với sự tĩnh lặng này rồi.
Bốn năm trước, tang lễ của mẹ tôi, anh ấy không có mặt.
Bây giờ, tang lễ của em trai tôi, anh ấy cũng vắng mặt.
Lúc này đây, anh ấy thật sự không cần phải quay về nữa.
Tôi cũng chưa từng mong đợi.
…
Tin tức tôi không còn nhiều thời gian, có lẽ anh ấy đã biết.
Bỗng dưng ở nhà lâu hơn, đối với tôi cũng đặc biệt quan tâm hơn.
Có lẽ là đoán ra được rồi.
Dù sao, mẹ tôi và em trai tôi, đều ra đi vì cùng một căn bệnh—ung thư xương.
Vốn dĩ đây là một căn bệnh có tính di truyền rất cao trong gia đình.
Tôi ôm mèo, ngồi trên sofa xem tivi.
Anh ấy làm bữa sáng.
“Làm món sandwich em thích nhất rồi, ăn chút đi.”
Tôi đặt mèo xuống, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Cầm muỗng, múc một muỗng cháo trắng.
“Trưa nay về nhà cũ một chuyến, được không?”
“Được.”
Tôi lại múc thêm một muỗng.
Sau khi ăn sáng, tôi thay một bộ quần áo khác, cùng anh về nhà cũ.
2
Đã là mùa thu rồi sao? Lá cây bên đường bắt đầu ngả vàng.
Một chiếc khăn quàng cổ được quấn lên.
“Cẩn thận kẻo lạnh.”
Đến nhà cũ, bà nội nhìn tôi, trong mắt luôn mang theo sự lo lắng, chẳng còn vẻ vui vẻ như trước, thỉnh thoảng lại thở dài.
Tôi ngồi cùng bà, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn tivi mà cười khúc khích.
“Bà ơi, chương trình này hay quá.”
“Hay, bà cũng thấy hay.”
Trước bữa ăn, tôi ra ngoài vườn dạo một vòng. Gần đến giờ ăn mới quay về.
“Mau dừng lại đi, con không thấy Nhuyễn Nhuyễn giờ không bình thường sao?”
“Nó vừa mất đi người thân duy nhất, có thể tưởng tượng được cú sốc lớn thế nào.”
“Bà thật không hiểu, con bé đó có gì tốt mà con cứ giữ mãi, làm tức chết Nhuyễn Nhuyễn.”
“Đến cả tang lễ của Tiểu Thừa, con cũng không về, con thật sự muốn bức chết nó sao?”
“Con đã đặt chuyến bay sớm nhất, nhưng vẫn không kịp.” – Là giọng của Phó Diên.
“Bệnh viện đã báo tin nguy kịch từ sớm, con đáng lẽ không nên ra nước ngoài vào thời điểm đó, lại còn đi cùng người phụ nữ kia. Đừng nói là Nhuyễn Nhuyễn, dù có là bất kỳ người vợ nào, cũng đều phát điên cả.”
“Cô ấy tự bay qua…”
“Đừng nói nữa, có nói cũng không thay đổi được gì. Những ngày còn lại, đối xử tốt với con bé một chút, coi như chuộc lỗi đi.”
Tôi lùi lại, đi dạo một vòng nữa rồi mới trở về.
Khi quay lại, Phó Diên đã đứng trước cửa lớn đợi tôi.
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác dài, trong mắt hiếm khi có chút lo lắng dành cho tôi.
“Đi đâu vậy? Anh tìm quanh vườn mà không thấy em.”
“Gặp một chú chó hoang, em đưa nó đến trạm cứu trợ rồi.”
“Tay lạnh cóng hết rồi.”
Anh ấy bước đến, nắm lấy tay tôi.
Cơ thể tôi cứng đờ, có lẽ vì tay tôi quá lạnh, bị một bàn tay ấm áp bao lấy, lại theo phản xạ rụt nhẹ một cái.
Anh nắm chặt tay tôi hơn, dường như muốn giữ lại thứ gì đó.
Nhìn thấy bà nội đang đứng trước cửa đợi chúng tôi, tôi cố gắng mỉm cười, cùng anh bước vào nhà.
3
Sau khi ăn trưa ở nhà cũ, chúng tôi chào bà rồi ra về.
Tôi đã từ chức công việc, những ngày còn lại, chỉ quanh quẩn trong nhà, nấu nướng, ăn uống, ngủ nghỉ, chẳng khác gì một kẻ bỏ đi.
Có chương trình hay, tôi ôm điện thoại xem thâu đêm.
Phó Diên nói tôi, nhưng tôi chẳng thèm nghe.
Chủ yếu là giọng anh ấy quá dịu dàng, không giống như những lần cãi vã trước đây, lúc nào cũng căng thẳng như lửa đụng lửa.
Tối hôm đó, tôi thức trắng đêm xem điện thoại.
Sáng sớm, anh thức dậy, thấy tôi vẫn đang xem, liền cầm lấy điện thoại của tôi.
“Đừng xem nữa, để mắt nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhưng lần này anh nhầm rồi.
Tôi đang bàn chuyện nghiêm túc.
Tôi đang trao đổi với người bán đất nghĩa trang, chọn một phần mộ.
Anh nhìn vào màn hình, lập tức chết lặng.
Tôi đưa tay ra: “Sắp bàn xong rồi, trả lại em đi.”
Gân xanh trên nắm tay anh nổi lên.
Không nói lời nào, anh cầm điện thoại của tôi ra ngoài.
Tôi bước ra cửa, ôm lấy con mèo đang nằm ở cửa, nhìn về phía ban công đang mở cửa.
Anh từng điếu từng điếu hút thuốc, cả người sắp bị khói thuốc bao trùm.
4
Những ngày sau đó, anh đối xử với tôi vô cùng tốt, cái gì cũng chiều theo ý tôi.
Tôi ngồi bên cửa sổ sát đất ngắm hoàng hôn, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Anh sẽ nhẹ nhàng bế tôi về giường.
Tôi cuộn mình trong phòng khách xem tivi, anh cũng ngồi xem cùng tôi.
Anh còn mỗi ngày đều thay đổi món ăn, thử làm đủ loại đồ ăn nước ngoài, đảm bảo thực đơn không lặp lại.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn anh mặc đồ ở nhà, bận rộn trong bếp mà thất thần.
À đúng rồi, anh còn chu đáo thu dọn hết lịch trong nhà, không cho tôi thấy từng tờ lịch ngày càng mỏng đi.
Hôm nay, tôi lướt video, thấy rất nhiều video về việc tặng hoa, mới giật mình nhận ra—hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, tôi vội tắt video.
Anh có chuyện muốn nói.
“Sao vậy?”
“Anh có việc phải ra ngoài một chút.”
Tôi ngẩn người, thuận miệng đáp: “Ừ.”
Anh đi hay không, vốn chẳng cần phải nói với tôi.
Sau khi anh rời đi, tôi cũng thay áo len, định ra ngoài dạo một chút.
Chiều nay nắng nhẹ, rải khắp con phố.
Hết thức ăn cho mèo rồi, tôi mua hai túi lớn bánh cho mèo, tiện thể mua vài gói khoai tây chiên mà mình thích.
Tay đã xách đầy túi, nhưng tôi vẫn muốn ghé vào quán cà phê yêu thích nhất, uống một ly cà phê nóng.
Đứng ở ngã tư, tôi nhìn sang quán cà phê đối diện, rồi chợt nhận ra—ly cà phê đó, tôi không uống được nữa rồi.
Qua tấm cửa kính sát đất, tôi thấy Phó Diên đang ngồi đó, ánh mắt anh hướng ra ngoài, khi nhìn thấy tôi, trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc.
Tôi không kịp rời đi.
Sự ấm áp trong ngày lễ của bọn họ, cuối cùng lại bị tôi phá vỡ.
Tôi vội vàng quay đầu, hòa vào dòng người ngược hướng mà bước đi.
Tôi cũng không biết nữa, hôm nay nhìn thấy Nhiễm Thanh, cô ấy vẫn xinh đẹp rạng rỡ trong chiếc váy đỏ.
Nhưng sự hận thù ngút trời mà tôi từng dành cho cô ấy, giờ đã tiêu tan hết rồi.
Còn nhớ lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của cô ấy, tôi đã giận dữ xông đến phá tan ngôi nhà bên bờ vịnh, cả hai lao vào đánh nhau đến mức đầu tóc bù xù, mặt mày trầy xước.
Giờ nghĩ lại, thật trẻ con biết bao.
Tôi xách đồ về nhà, cho mèo ăn bánh, vuốt ve cái bụng tròn xoe của nó, khẽ thở dài—đúng là giống tôi, ăn no rồi chỉ thích ngủ.
Sau khi ôm nó về lại căn nhà nhỏ của mình, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi quyết định rời đi.
Ý nghĩ này đã xuất hiện từ lâu, không phải vì điều gì khác, chỉ vì tôi biết, những ngày cuối cùng của cuộc đời mình sẽ rất thảm hại, rất khó coi.
Tôi muốn tìm một nơi không có ai, lặng lẽ rời khỏi thế gian.
Xếp gọn gàng cả một vali lớn, tôi xách ra đến cửa, lần nữa quay đầu lại nhìn nơi mà chính tay mình từng sắp đặt.
Mèo con thức giấc, nó mơ màng nhìn tôi.
Trên xe taxi, tôi ôm mèo, cùng nó ngước nhìn bầu trời ngoài cửa kính.
5
Nửa năm sau.
Tôi định cư tại một thị trấn nhỏ hẻo lánh, sống một cuộc đời bình yên.
Nắng ở đây không quá gắt, nước cũng trong vắt.
Đúng là một nơi thích hợp để dưỡng già.
Có một con mèo, một con chó, ăn uống no đủ, có cả một chiếc ghế lắc lư.
Lòng tôi chưa bao giờ yên tĩnh như thế này.
Ngoài vườn, một bà cô đứng ở cổng gọi: “Cô gái ơi!”
“Có người nhờ tôi hỏi, cô có bạn trai chưa?”
Nói đến đây, bà cô gãi đầu.
“Là bà Vương nhờ tôi hỏi, con trai bà ấy làm việc ở chính phủ thành phố. Dịp lễ trước về quê, nó nhìn thấy cô, nói rằng gì ấy nhỉ… à, đúng rồi, khí chất tốt.”
Tôi sững người, ngay cả mèo cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Xin lỗi, tôi từng kết hôn rồi.”
Bà cô lập tức tò mò hơn: “Từng kết hôn, nghĩa là trước đây lấy rồi, sau đó ly hôn?”
Tôi chỉ khẽ cười lịch sự, không trả lời thêm.
Bà cô vỗ đùi một cái, tiếc nuối rời đi.
“Chậc, thật đáng tiếc.”
Tôi cúi đầu, thấy mèo con vẫn đang ngẩng đầu nhìn mình, liền ngồi xuống bế nó lên.
“Lại muốn ra sông chơi nữa à?”
Vừa đứng dậy, mắt cá chân bỗng đau nhói.
Tôi đặt mèo xuống, nhanh chóng quay về phòng, mở ngăn kéo, đổ ra một nắm thuốc.
Ngoài cửa, mèo con cào vào cửa phòng, kêu lên từng tiếng.
Tôi nằm trên giường, co người lại, siết chặt mắt cá chân, nghiến chặt răng.
Tại sao lần này, thuốc lại chưa phát huy tác dụng?
Là bệnh tình đã nặng hơn rồi sao?
Tôi bấu chặt tấm ga giường, rồi lại buông ra, ấn chặt vào mắt cá chân.
Nhưng không chịu nổi nữa, cơn đau lan đến cả đầu gối, thậm chí cả vùng thắt lưng.