Khi Phó Diên trở về, tôi đang ăn lẩu.
Tôi biết anh ấy đã ăn rồi, nên cũng không để ý, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Anh ấy rửa tay, rồi đến ngồi một lúc bên cạnh ghế sô pha.
Cả hai đều im lặng, không ai nói gì.
Tôi nhúng miếng thịt bò mà mình thích nhất vào nước lẩu, chờ năm giây rồi gắp lên, chấm vào nước tương và đưa vào miệng.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ—ai lại mặc lễ phục thanh lịch, búi tóc cao, nhưng lại ngồi bệt trên tấm thảm lông mềm mại để ăn lẩu? Hơn nữa, thức ăn còn được đặt trên chiếc bàn trà rộng lớn.
Đây là căn hộ rộng rãi nằm ở khu sầm uất, cũng là nơi chúng tôi mua vào năm kết hôn. Sau khi cưới, tôi phần lớn ở đây, thỉnh thoảng mới cùng Phó Diên về nhà cũ một chuyến.
Tôi ăn rất lâu rất lâu, anh ấy cũng ngồi bên cạnh rất lâu rất lâu, nhưng cả hai không nói một lời nào.
Cuối cùng, khi đã no, tôi đứng dậy, dọn dẹp mọi thứ vào túi rác, đợi ngày mai dì giúp việc đến dọn dẹp.
Bước vào phòng tắm, tôi tháo dải băng đen trên cánh tay xuống. Nếu không nhìn kỹ, e rằng chẳng ai nhận ra, vì tay áo chiếc lễ phục tôi mặc cũng màu đen.
Tôi gấp gọn dải băng tang, nhìn mình trong gương, rồi xoay người ra khỏi phòng tắm. Vừa ăn xong, thực sự không thích hợp để tắm ngay, xem một chút tivi rồi hẵng tính sau.
Ngay khi tôi sắp đẩy cửa phòng ngủ, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Tôi quay đầu lại: “Ừm?”
Anh ấy đứng dậy, ôm tôi vào lòng.
“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, được không? Anh đã về rồi.”
Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: “Tôi đã nhiều năm không rơi nước mắt rồi. Dù là bây giờ, hay sau này, cũng sẽ không khóc nữa.”
“Anh đi tắm trước đi, ôm tôi như vậy, trên quần áo anh dính mùi nước hoa của tôi rồi.”
Anh ấy còn định nói gì đó, nhưng tôi cắt ngang.
Cuộc trò chuyện chẳng đi đến đâu, hương nước hoa violet trên người anh dần tan trong hơi thở của tôi.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, tôi đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Đứng trước cửa sổ sát đất, tôi tính toán một chút—đây là tầng sáu mươi sáu, nếu tôi nhảy xuống, chắc chắn sẽ n,át v,ụn không còn gì.
Rốt cuộc là đ,au đớn vì hóa trị, hay là đ,au vì nh,ảy l,ầu đây?
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!