Ta gả cho Bùi Châu đã ba năm, chàng đối với ta thập phần lạnh nhạt.
Nạp thiếp, lui tới thanh lâu, bên cạnh mỹ nhân vô số.
Nhưng ta không bận tâm, thiên hạ đều nói ta yêu chàng đến mức khắc cốt ghi tâm.
Cho đến hôm nay, Bùi gia đột nhiên xuất hiện một thiếu niên nghèo túng đến nhận thân.
Hắn nói, hắn mới là đích tử của Bùi gia, còn Bùi Châu chỉ là kẻ bị ôm nhầm.
Khi ấy, Bùi Châu đã đỗ trạng nguyên, vì thế nên người Bùi gia chẳng muốn nhận vị đích tử quê mùa kia.
Chỉ có ta, trong ánh mắt kinh ngạc không hiểu của Bùi Châu, đưa ra hưu thư.
“Ta chỉ gả cho đích tử của Bùi gia.”
Phu nhân Bùi gia đối với ta có ân, ta gả cho Bùi Châu, chỉ là để báo đáp ân tình của bà ấy.
Sau này, vào ngày đại hôn của ta, Bùi Châu chặn kiệu hoa, đôi mắt đỏ hoe, không chịu rời đi.
“Tống Chiêu Ninh, nàng quả thật vô tình!”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!