Đăng Nhập Đăng Ký

Hôn Ước Đầy Nghịch Cảnh - Chương 1

Tôi là một cô gái nhỏ đến từ trấn nhỏ.

Nhưng lại có hôn ước từ bé với thiên chi kiêu tử – Thiệu Dã.

Năm tôi 17 tuổi, Thiệu Dã bị mù.

Để chăm sóc anh ấy, tôi chuyển đến thành phố lớn.

Thiệu Dã tính khí âm u, dễ nổi nóng, lúc nào cũng hất bát về phía tôi.

“Nếu còn dám đến gần, tôi giết cô đấy.”

Tôi khẽ hừ một tiếng, trực tiếp đè anh ấy xuống, ép thuốc vào miệng.

Tôi ở bên anh ấy cho đến khi anh ấy hồi phục và nhìn thấy lại ánh sáng.

Khi tôi nghĩ rằng anh ấy cuối cùng cũng chấp nhận tôi, thì bạch nguyệt quang của anh ấy quay về.

Hôm đó, ánh mắt Thiệu Dã né tránh khi hỏi tôi: “Em có muốn thứ gì không?”

Khi tôi nói ra bốn chữ “Hủy hôn ước đi.”

Rõ ràng, anh ấy đã thở phào nhẹ nhõm.

1

Thiệu Dã vẫn bướng bỉnh như mọi khi, chẳng chịu phối hợp gì cả.

Hộ lý và dì Lý đều đi ăn rồi, tôi cũng không muốn làm phiền họ.

Thế nên, tôi trực tiếp trèo lên, ngồi hẳn trên eo anh ấy.

Nhân lúc anh không chú ý, tôi nhanh chóng trói hai tay anh lại, rồi ép thuốc vào miệng.

Thiệu Dã tức đến mức giọng trầm hẳn, mang theo cả lửa giận:

“Cút xuống ngay.”

“Me. nó, cô học cái trò này từ đâu ra vậy?”

Tôi ngửi thử bát thuốc còn một nửa, vị đắng đến mức rùng mình:

“Học cái gì cơ?”

Thiệu Dã nghiến răng nghiến lợi:

“Nói ngồi lên eo đàn ông là ngồi luôn?”

Tôi bắt chước dáng vẻ lúc anh ấy thường cau mày, nghiêm túc sửa lại:

“Ông nội Thiệu bảo, chờ anh 22 tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

“Em là vợ tương lai của anh mà.”

“Ngồi một chút thì có sao đâu?”

Tai Thiệu Dã dường như hơi đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn:

“Cô thì biết cái quái gì.”

“Thuốc để tôi tự uống, mau xuống đi.”

Mục đích đã đạt được, tôi cũng không tiếp tục đối đầu với anh nữa.

Nhảy khỏi người anh, còn không quên siết tay thành nắm đấm, giơ lên dọa dẫm:

“Lần sau mà còn không chịu uống thuốc, em lại ép anh uống như hôm nay đấy!”

Thiệu Dã dừng lại một chút khi uống thuốc.

Không biết đang nghĩ gì…

2

Tính khí của Thiệu Dã cũng không còn nóng nảy như trước nữa.

Có lẽ là vì anh sắp hồi phục rồi.

Nhìn vào gương, tôi bỗng có chút lo lắng về ngoại hình của mình.

Dì, thím và mấy bà cô trong nhà đều nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất trấn.

Nhưng thực ra, ở thành phố lớn có cả tá cô gái đẹp hơn tôi gấp nghìn lần, xinh như búp bê.

Hơn nữa…

Dưới mắt tôi còn có vài đốm tàn nhang nhỏ.

Tôi chán nản thở dài một hơi, rồi đi lên tầng hai, đến phòng đàn tìm Thiệu Dã.

3

“Này, Thiệu Dã, trong tưởng tượng của anh, em trông như thế nào?”

Tôi ngồi sát bên anh ấy, mắt long lanh mong chờ câu trả lời.

Thiệu Dã đã quen với sự dính người của tôi, nên cũng chẳng né tránh khoảng cách này nữa.

Anh lướt tay trên cây violin, không thèm ngẩng đầu lên, buông một chữ lạnh lùng:

“Xấu.”

Miệng anh đúng là vẫn độc như trước, chẳng sửa được gì hết!

Tôi giơ tay đập anh một cái, rồi bật dậy, tức đến dựng cả lông tóc:

“Em không xấu!”

Thiệu Dã cười khẩy, giọng điệu có phần hờ hững:

“Lại đây.”

Tôi bước đến trước mặt anh.

Không ngờ, Thiệu Dã đột nhiên đưa tay ra, nâng lấy mặt tôi.

Tôi biết rõ anh đang bịt băng mắt, chẳng thể thấy gì cả…

Vậy mà hơi nóng vẫn không kiềm được lan lên hai má.

“Anh… anh làm gì vậy?”

Tôi lắp bắp, vô thức lùi lại một chút.

Thiệu Dã không nói gì, đầu ngón tay chậm rãi lướt từ trán tôi, men theo đường nét khuôn mặt đến khóe mắt…

Cuối cùng, ngón tay anh dừng lại ở cằm tôi.

Sau đó, anh thản nhiên nói:

“Thật sự không có gì đặc biệt.”

Tôi sững người: “Gì cơ?”

Thiệu Dã buông tay ra, lười biếng tựa lưng vào sofa.

“Em trông thật sự chẳng có gì nổi bật, từ đường nét cho đến khung xương.”

Bên môi anh không còn nụ cười trêu chọc như mọi khi, mà chỉ là một câu nhận xét dửng dưng, như thể đang nói về một sự thật chẳng mấy quan trọng.

Lúc nhỏ, bà nội hay mắng tôi là đứa vô tâm.

Bị bạn học trêu chọc, bị móc túi lấy tiền, bị mẹ rượt theo bằng móc áo—dù thế nào, tôi cũng có thể nhanh chóng bật cười trở lại.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị chọc tức đến phát khóc.

Chỉ vì cảm giác tự ti và xấu hổ trước người mình thích.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đập lên sàn gỗ.

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ấy bị khuếch đại lên gấp nhiều lần.

Động tác gảy dây đàn của Thiệu Dã khựng lại một chút.

Anh biết tôi đang khóc.

Nhưng không nói gì cả.

Chỉ để mặc tôi giả vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ rời đi.

4

Tôi và Thiệu Dã bắt đầu chiến tranh lạnh.

Nói chính xác hơn thì là tôi đơn phương chiến tranh lạnh.

Dù sao thì anh ấy cũng chưa bao giờ chủ động tìm tôi trước.

“Tranh Tranh à, cậu chủ đã hất đổ năm cái bát rồi, nhất quyết không chịu uống thuốc!”

“Cháu là người giỏi thuyết phục nó nhất đấy, mau lên khuyên nó đi!”

Dì Lý sốt ruột đến mức đi vòng quanh tôi, cuống đến sắp khóc.

Tôi chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đưa tay day trán:

“Dì có thể bảo mấy hộ lý giữ anh ta lại rồi ép uống mà.”

“Cháu không lên đâu.”

Đến lúc ăn cơm cũng vậy.

Vừa thấy Thiệu Dã được dìu xuống lầu, tôi lập tức cúi đầu, chỉ lo xúc cơm thật nhanh.

Ngay lúc anh ngồi xuống cạnh tôi, tôi cũng vừa ăn xong.

Tôi ngẩng đầu, khẽ cong môi với mọi người:

“Em ăn xong rồi, về phòng trước đây ạ.”

Vừa đứng dậy, Thiệu Dã liền ném thẳng đôi đũa xuống bàn.

5

Trong thời gian chiến tranh lạnh với Thiệu Dã, tôi kết bạn với một người mới.

Là con trai của dì Lý—Lý Duy.

Anh ấy như thể được tiêm đầy gen hài hước vào từng dây thần kinh.

Tôi rất thích chơi cùng anh ấy.

Nhưng Thiệu Dã, người lúc nào cũng âm u, lại cực kỳ không ưa sự vui vẻ của Lý Duy.

Mỗi lần Lý Uy dạy tôi chơi game, Thiệu Dã sẽ lập tức bảo dì Lý gọi anh ấy đi sai vặt, hoặc bắt làm mấy việc lặt vặt gì đó.

Hôm đó, buổi chiều, dì Lý đi chợ mua đồ.

Tôi và LýDuy ngồi trong phòng khách xem Go Go Waikiki, cười đến chảy cả nước mắt.

Bỗng nhiên, từ phòng của Thiệu Dã trên tầng hai vang lên tiếng kính vỡ cực lớn.

Tôi lập tức chạy lên lầu.

Đẩy cửa ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là Thiệu Dã đang siết chặt đôi môi nhợt nhạt, chân trần giẫm lên những mảnh kính vỡ.

Máu từ lòng bàn chân anh ấy không ngừng rỉ ra, loang ra một mảng lớn.

Tôi hoảng hốt lao tới đỡ anh ấy dậy.

“Thiệu Dã! Sao anh lại tự ý đi lại lung tung?”

Anh cười lạnh, hất tay tôi ra, cằm hơi siết lại.

“Liên quan gì đến em?”

“Em không phải định cả đời này cũng không thèm để ý đến tôi nữa à?”

Dáng vẻ cao ngạo ấy lại hiếm hoi mang theo chút ấm ức.

Máu của anh vẫn tiếp tục chảy không ngừng…

Nhìn thấy cảnh đó, tim tôi đập thình thịch, chỉ có thể hạ giọng dịu dàng dỗ dành anh ấy.

“Em đâu có không để ý đến anh.”

“Anh ngoan nào, Thiệu Dã.”

“Để em dìu anh qua ghế sofa, băng bó vết thương trước được không?”

Thiệu Dã im lặng vài giây, cuối cùng cũng chịu đưa tay đặt lên vai tôi.

Nhưng một mình tôi không đỡ nổi anh ấy.

Tôi vội vàng gọi Lý Duy lên giúp.

Thế mà, vừa mới chạm vào cánh tay Thiệu Dã, Lý Duy đã bị anh hất ra một cách dứt khoát.

“Cút.”

Bao nhiêu công sức dỗ dành của tôi, anh ta lại bốc hỏa hết sạch!

Lý Duy im lặng trợn mắt, rồi ghé sát tai tôi, hạ giọng nói:

“Miệng cậu ta cắm cái phễu đổ dầu ấy, tớ lười chấp nhặt.”

Tôi khó hiểu nhìn anh ấy: “Hả? Ý gì?”

“Cứ mở miệng là xả ra thôi.”

… Lý Duy đúng là biết quá nhiều câu đố mẹo.

Cuối cùng, tôi phải tốn hết sức mới có thể dìu Thiệu Dã đến ghế sofa được.

6

Bác sĩ gia đình băng bó vết thương xong liền rời đi.

Trong phòng giờ chỉ còn lại tôi và Thiệu Dã.

Tôi định đứng dậy rót cho anh một cốc nước, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.

Giọng anh có chút vội vã:

“Xin lỗi.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng.

Vài giây sau, tôi mới nhận ra anh đang xin lỗi vì câu ‘Em trông chẳng có gì đặc biệt’ hôm đó.

Tôi im lặng, hơi giật tay ra.

Nhưng Thiệu Dã lại siết chặt hơn, thẳng tay kéo tôi về phía anh.

Suýt nữa thì tôi ngã lên người anh.

“Anh làm gì vậy?” Tôi bực mình, “Buông ra trước đã!”

Anh nắm lấy tay tôi, bất ngờ tự tát mình một cái thật mạnh.

Tôi sững sờ, cả người cứng đờ.

Giọng anh trầm xuống:

“Như này… em có bớt giận không?”

“Nếu chưa hết giận, có thể đánh thêm vài cái.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hạ mình như vậy.

Trong giọng nói ấy, nghe rõ ràng sự cô đơn.

“Bây giờ… có thể làm hòa được chưa, Điền Tranh?”

7

Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, bầu không khí giữa tôi và Thiệu Dã vẫn có chút gượng gạo, khó tả.

Tôi vẫn thích chơi với Lý Duy hơn.

Cơ hội để hoàn toàn làm hòa là khi Thiệu Dã lại bắt đầu giở chứng.

Lần này, anh lại không chịu uống thuốc.

Tôi kiên nhẫn khuyên vài lần, nhưng sau cùng mất hết kiên nhẫn, lạnh giọng cảnh cáo:

“Em cảnh báo anh rồi đấy.”

“Nếu anh không chịu uống, em sẽ làm như lần trước, đè anh ra ép uống.”

Thiệu Dã tựa lưng vào đầu giường, cả người lười biếng, giọng điệu uể oải:

“Em nghĩ em còn có thể đè được tôi à?”

“Lần trước chẳng qua chỉ là tai nạn thôi.”

Cái miệng này, đúng là cứng không ai bằng.

Tôi lập tức bị khơi dậy tính hiếu thắng.

Y như lần trước, nhân lúc anh không để ý, tôi trực tiếp trèo lên người, đè anh xuống.

Toàn bộ động tác trơn tru mượt mà.

Tôi đã nói rồi mà, Thiệu Dã đúng là mạnh miệng.

Lần này ép thuốc còn dễ hơn cả lần trước.

Tôi vừa định mỉa mai anh ta một câu thì eo đã bị giữ chặt.

“Tránh xa Lý Duy một chút.”

Trong phòng, ánh đèn lờ mờ.

Gương mặt Thiệu Dã ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc.

Nhưng tai anh lại đỏ ửng lên.

“Em thích chơi game thì tôi có thể dạy em.”

“Không được thân thiết với cậu ta như vậy nữa.”

Câu cuối cùng gần như là nghiến răng mà nói.

Tôi nhăn mũi lại, có chút khó hiểu.

Hôm nay thuốc của Thiệu Dã có phải sắc sai không?

Sao lại có mùi chua chua thế này…
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!