*Chồng tôi – Thẩm Việt – sau t..ai n.ạ.n giao thông đã quên sạch ký ức, quên cả người vợ đang mang thai anh.
Thay vào đó, anh ôm ghì lấy "bạch nguyệt quang" Lê Tri Tri, gọi cô ta bằng giọng ngọt ngào: "Vợ yêu".
Trước mặt tôi, họ công khai tình tự, thậm chí anh còn lớn tiếng đòi ly hôn để chính thức đón cô ta về nhà.
Tôi gật đầu ký đơn, bước vào phòng phẫu thuật, dứt bỏ mối liên hệ cuối cùng với anh.
Ba tháng sau, giữa đêm khuya, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Thẩm Việt đứng đó, mắt đỏ hoe, nhìn xuống bụng tôi – giờ đã trống trơn – giọng run bần bật:
"Con… con của chúng ta đâu rồi?!"
Tôi khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh băng:
"Đã cắt dây rồi, tôi còn giữ lại làm gì? Cản trở đường tìm hạnh phúc mới của tôi sao?"*
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!