Yêu xa suốt năm năm, cứ nửa tháng một lần, Phó Tư Niên lại ngồi tàu cao tốc bảy tiếng đồng hồ đến gặp tôi.
Dù trời mưa bão, dù anh sốt cao, anh vẫn đến đúng giờ.
Người ướt sũng, nhưng món quà kỷ niệm dành cho tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Phó Tư Niên trân trọng đặt vé tàu vào một cuốn sổ lưu niệm, mỉm cười nói:
“Y Y, đợi đủ một trăm tấm vé rồi hãy mở ra, biết đâu em sẽ thấy nhẫn cầu hôn của anh.”
Thế là tôi cứ chờ, năm này qua năm khác.
Khi số vé tàu tích lũy đến 99 tấm, tôi quyết định bước bước cuối cùng.
Nhưng ngay trước cửa nhà anh, tôi nhìn thấy những ngọn nến xếp thành hình trái tim, và sàn nhà vương đầy những dải ruy băng đã sử dụng.
Bạn anh nói:
“Tiểu Bạch đã lấy chồng rồi, cậu còn cầu hôn cái gì nữa? Chiếc nhẫn này mua mất gần trăm ngàn đấy, còn Tông Y Y thì sao?”
Phó Tư Niên hờ hững đáp:
“Chỉ là muốn hoàn thành giấc mơ thời niên thiếu mà thôi.”
“Sắp tới anh cũng sẽ kết hôn với Y Y rồi. Không phải ánh trăng sáng trong lòng thì với ai mà chẳng là tạm bợ.”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!