Để cứu lấy kiếp "pháo hôi" (thân phận thấp kém, bị coi thường), anh trai tôi liều mình chọc giận nam chính, còn tôi thì theo sau hối hả dọn "chiến trường".
Anh tôi cướp mất ngôi nhất khối của nam chính.
Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi! Anh ấy... anh ấy chép bài đấy! Tôi sẽ về bắt anh ấy chép phạt 100 lần!"
Anh tôi nhận thư tình do nữ chính gửi
Tôi mặt đỏ bừng, giật lại vội vàng: "Anh tôi mù chữ, tưởng đây là thư khiêu chiến! Lỗi tại tôi không dạy anh ấy kỹ!"
Rồi một ngày, anh tôi bỗng trùm bao bố đánh nam chính giữa sân trường.
Tôi tái mặt, đứng hình hai giây trước ánh mắt lạnh băng của nam chính, rồi bất chấp liều mạng: "Vì... vì anh ấy phát hiện tôi thích cậu! Nên mới nổi điên..."
Nam chính - kẻ luôn thờ ơ với tất cả - chợt khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc lẹm xuyên qua tôi:
"Thật à?"
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!