Tôi làm “chim hoàng yến” cho Giang Dự Xuyên suốt ba năm, ăn không ngồi rồi, chỉ lo hưởng thụ.
Cho đến khi thanh mai trúc mã của anh ta về nước cướp người, tôi bắt đầu lăn xả tranh giành, đấu trí đấu dũng.
Ban ngày làm nũng, buổi tối quậy tưng bừng.
Thành công đuổi được thanh mai trúc mã, còn chưa kịp đắc ý được mấy ngày thì nghe tin bạch nguyệt quang của anh ta cũng sắp về nước!
Tôi chống eo đau chửi thề:
Không làm nữa! Tôi gom tiền bỏ trốn ngay trong đêm.
Cho đến khi đang ngồi bàn chuyện chăm sóc heo nái sau sinh với đối tượng xem mắt, thì bà thím đầu ngõ túm lấy một gã đàn ông mặc vest xông vào chuồng heo, gào lên:
“Miên Miên, chạy mau! Chồng cháu đến bắt gian rồi!”
Tôi còn chưa kịp bỏ chạy, sau gáy đã bị người ta xách lên:
“Lá gan lớn nhỉ? Cầm tiền của tôi về quê bao nuôi đàn ông hả?”
Tôi không phục: “Bạch nguyệt quang của anh về nước rồi, tôi nhường chỗ chẳng được à?”
“Đến lượt em nhường à?”
Anh ta nhấc một con chó Samoyed lên dí vào mặt tôi:
“Em cũng muốn ngủ trong ổ chó không?”
Hả???
Đây mẹ nó chính là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết á???
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!