Tổng Giám Đốc, Tôi Thực Sự Mất Trí Nhớ Rồi! - Chương 1
Sau khi mất trí nhớ, tôi vô tình trở thành trợ lý của kẻ thù không đội trời chung.
Sếp Lục Thời Diệu đúng chuẩn ông chủ tốt, luôn biết giữ khoảng cách với cấp dưới:
Anh ta sốt?: “Không cần cô lo.”
Anh ta say?: “Tôi tự về được.”
Tôi nhìn mà rưng rưng xúc động: Đúng là người đàn ông có nguyên tắc!
Cho đến một ngày, anh ta ép tôi vào tường, mắt đỏ bừng như sắp hóa Hulk:
“Cô thấy giả vờ không quen tôi vui lắm hả?!”
Tôi ngơ ngác: “Ủa? Chúng ta từng quen nhau á?” 🤡
1
Ở KTV, cả nhóm chơi trò thật hay thách.
Chai rượu xoay một vòng rồi dừng lại, chỉ thẳng vào tôi.
Mọi người đều háo hức.
Bạn tôi hỏi:
“Nói ra mối tình đầu của cậu đi!”
Tôi vắt chân lên ghế sofa, cười thoải mái:
“Vậy là các cậu hỏi sai người rồi. Mối tình đầu của tôi ấy hả, đến tôi còn không biết nữa là!”
Bạn tôi tròn mắt:
“Đừng đùa chứ, tôi còn biết cậu yêu ít nhất ba người rồi đấy!”
Tôi giơ tay lên 45 độ, vẻ đầy phong thái:
“Hiểu lầm thôi. Ai mà chẳng biết trẫm hậu cung ba ngàn giai nhân chứ!”
“Nhưng mà hai năm trước tôi gặp tai nạn, mất trí nhớ luôn. Quên cả tình đầu của mình rồi.”
“Bạn tôi kể lại, nói rằng người đó đẹp trai lắm, tôi còn thất tình mà đau khổ mấy tháng trời.”
“Nghe đến đó tôi nghĩ: Hả? Chẳng lẽ tôi bị đá à? Còn buồn bã mấy tháng trời cơ á? Xui xẻo quá! Thế là tôi bảo bạn đừng kể nữa.”
“Chỉ biết được đến vậy thôi.”
Bạn tôi tò mò:
“Vậy cậu thực sự bị đá à?”
Dù sao cũng là bạn bè, biết mấy chuyện mất mặt một chút thì có sao đâu.
Tôi gật gù:
“Chắc là vậy. Nếu tôi là người chia tay thì tôi lười xóa lắm, nhưng tình đầu của tôi bị tôi xóa khỏi danh bạ rồi, không thấy đâu nữa.”
Cơn gió nhẹ lướt qua, tôi chợt thấy man mác buồn:
“Vậy nên chắc là tôi bị đá rồi.”
Hôm sau, tôi đi phỏng vấn xin việc.
Gió nhẹ thổi qua, làm rơi vài tờ A4 của ai đó.
Tôi cúi xuống nhặt lên, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Đó là một chàng trai trẻ, khuôn mặt đẹp đến mức có thể khiến người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đẹp hơn cả diễn viên điện ảnh.
Anh ta rất cao, toát lên vẻ điềm tĩnh, kiêu ngạo nhưng đầy khí chất cao quý.
Khác hẳn một người bình thường như tôi.
Tôi đã thấy anh ta trước đó rồi.
Trong máy tính của tôi, tối qua.
Anh ta chính là tổng giám đốc của công ty mà tôi sắp phỏng vấn – Lục Thời Diệu.
Bắt gặp ánh mắt anh ta, tôi cười rạng rỡ, hy vọng để lại ấn tượng tốt.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một giây, vẻ mặt không chút biểu cảm, thái độ lạnh nhạt.
Tôi đưa tờ giấy cho anh ta, cực kỳ lễ phép:
“Tài liệu của anh.”
Lục Thời Diệu nhận lấy.
Tôi nghĩ ít nhất anh ta cũng nên nói một câu cảm ơn.
Vì tôi đã từng thấy anh ta trả lời phỏng vấn, vô cùng lịch sự và có giáo dưỡng.
Nhưng không.
Anh ta chẳng nói gì cả.
Không cảm ơn, không một câu xã giao, cầm giấy rồi quay người rời đi.
Tôi: “???”
Có lẽ làm sếp lớn là phải cao quý kiểu này.
Tôi không hiểu.
Tôi chỉ biết lương công ty này cao hơn nơi khác ba ngàn.
Phỏng vấn này, tôi nhất định phải qua.
Vòng phỏng vấn đầu tiên suôn sẻ.
Đến vòng hai, là phỏng vấn nhóm.
Các giám khảo lần lượt đặt câu hỏi.
Đến lượt Lục Thời Diệu, anh ta nhìn tôi, giọng điềm tĩnh:
“Tại sao cô lại chọn làm trợ lý của tôi?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi không hề thân thiện, câu hỏi cũng khác với người khác.
Những giám khảo khác đều hỏi: “Tại sao bạn chọn vị trí này?”
Còn anh ta lại hỏi: “Tại sao chọn làm trợ lý của tôi?”
Chắc chỉ là cách diễn đạt khác nhau thôi nhỉ?
Tôi lặp lại nội dung mà mình đã học thuộc từng khung hình:
“Tôi nói thật, tôi không xem qua mức lương của công ty, nên tôi không biết.
“Tôi đến công ty phỏng vấn là vì Tổng giám đốc Lục, tôi rất ngưỡng mộ anh.
“Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh đã biến một công ty nhỏ trở thành số một trong ngành, trí tuệ này thật đáng khâm phục.
“Tôi đã xem một số video về anh, nhiều quyết định và suy nghĩ của anh khiến tôi cảm thấy anh là người đi đầu thời đại.
“Triết lý kinh doanh của anh giúp ích cho rất nhiều người, cũng khiến tôi thấy được sự nhân văn của một doanh nhân.
“Từ tận đáy lòng, tôi rất tôn trọng và kính nể anh.”
Tôi nịnh bợ cũng đâu đến nỗi tệ, thế mà Lục Thời Diệu chẳng buồn để ý, còn cười nhạt:
“Ngưỡng mộ?”
Giọng điệu như thể tôi đang nói chuyện vô nghĩa vậy.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm như mực đen, nhưng dần trở nên lạnh nhạt.
Anh ta chẳng quan tâm tôi có ngưỡng mộ hay không, liền chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
Tôi khựng lại, cảm thấy sự ngưỡng mộ của mình thật dư thừa.
Đúng là trời đánh, lần sau tôi sẽ không bao giờ ngưỡng mộ anh ta nữa.
2
Tôi trúng tuyển và trở thành trợ lý của Lục Thời Diệu.
Trợ lý với sếp một ngày gặp nhau cả chục lần, theo lý mà nói thì phải thân quen lắm.
Nhưng làm việc một tháng rồi, tôi và Lục Thời Diệu vẫn chẳng thân nổi.
Vì anh ta không thích nói chuyện với tôi, có thể nói một chữ thì tuyệt đối không nói hai chữ.
Thậm chí, anh ta còn có chút ghét tôi.
Một ngày nọ, tôi vào văn phòng để lấy tài liệu.
Vừa bước vào, tôi thấy Lục Thời Diệu không làm việc.
Anh ta ngả đầu trên ghế, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng nhìn tôi.
Trời đất ơi, đẹp trai đến mức khó tin.
Tôi cảm thán trong lòng, mắt sáng rực như bóng đèn:
“Tổng giám đốc Lục, anh bị sốt à?”
Lục Thời Diệu vẫn nhìn tôi, nhưng không nói một lời nào.
Trong bầu không khí thế này, tôi cảm thấy mình nên làm gì đó, nên đã âm thầm đặt tay lên trán anh ta.
Vừa chạm vào da, tôi cảm nhận được nhiệt độ rất cao.
Tôi còn chưa kịp rút tay về thì Lục Thời Diệu đã hất tay tôi ra.
Anh ta lạnh lùng vạch trần:
“Tôi cho phép cô chạm vào tôi chưa?”
Ánh mắt anh ta sắc lạnh, giọng nói bình thản:
“Còn nữa, tôi không cần cô quan tâm.”
Tôi chợt thấy mất hứng.
Với thái độ này của Lục Thời Diệu, tôi chắc chắn không có cửa.
Cố tình tiếp cận mà bị ghẻ lạnh thì cũng chẳng hay ho gì, thôi tôi không thèm tán tỉnh anh ta nữa.
Trong lòng nghĩ tám vòng, nhưng tôi vẫn không quên nhiệm vụ trợ lý, liền hỏi:
“Được rồi được rồi, vậy tôi đi mua thuốc cho anh nhé?”
Lục Thời Diệu nói: “Không cần.”
Hôm đó, anh ta vừa sốt vừa tự đi mua thuốc.
Nhìn bóng lưng anh ta rời khỏi công ty, tôi bỗng thấy vui vẻ.
Vì theo lý thì đó là việc của tôi.
Nhưng tổng giám đốc lại tự đi chỉ để tránh bị hiểu lầm.
Đúng là một cấp trên có ranh giới rõ ràng.
Thứ sáu, tổng giám đốc Lục hẹn gặp bạn thân của anh ấy – tổng giám đốc Cố.
Trong phòng bao không cần trợ lý, tôi và trợ lý của tổng giám đốc Cố, lão Lý, cùng đi ăn ở quán bên cạnh.
Vợ lão Lý mới sinh con năm nay, tiền sữa bột đắt đỏ, nên tôi không chia tiền với anh ấy, tự mình thanh toán luôn.
Lão Lý ngại ngùng:
“Thế này sao được? Đây là lần thứ ba cô trả tiền rồi đấy.”
Tôi cười:
“Chuyện nhỏ thôi mà. Tôi ăn một mình cũng từng này, giờ anh ăn cùng tôi, còn trò chuyện với tôi nữa.”
Trên đường quay lại câu lạc bộ, lão Lý bỗng nói:
“Cô nhóc này, có tiền đồ đấy.
“Nào, tôi nhắc cô một câu.”
Tôi tò mò:
“Oh?”
Lão Lý nói:
“Cô đừng có nảy sinh ý đồ gì với tổng giám đốc Lục của các cô đấy.”
Không những từng có, mà tôi còn từ bỏ rồi.
Nhưng tôi vẫn hiếu kỳ, tiện tay ngắt một cọng cỏ lau ven đường chơi đùa:
“Nói rõ đi.”
Lão Lý thở dài:
“Tổng giám đốc Lục từng có một cô bạn gái cũ, yêu sâu đậm lắm.
“Cô ta ngoại tình rồi đá anh ấy, nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa quên được.
“Đẹp trai thế này mà mấy năm nay không hề yêu ai.
“Anh ấy mỗi năm đều đến nhà hát mà hai người họ từng hẹn hò.
“Tháng trước tôi còn nghe tổng giám đốc Cố nói, anh ấy cứ vào xem lén WeChat của bạn gái cũ.”
Nói đến đây, lão Lý bỗng thấy khó hiểu:
“Không hiểu sao bạn gái cũ của anh ấy lại không thích anh ấy nhỉ?
“Tôi thấy cô ta chỉ cần ngoắc tay một cái, tổng giám đốc Lục sẵn sàng làm chó cho cô ta luôn.”
Thì ra là còn vương vấn tình cũ, vậy lần trước tôi chạm vào trán anh ấy đúng là hơi mạo phạm rồi.
Xin lỗi nhé, tổng giám đốc mà tôi không quen lắm, tôi sẽ giữ khoảng cách.
Tôi nhún vai:
“Không hiểu nổi tình yêu của người giàu, chuyển kênh cho tôi qua nông nghiệp đi.”
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!