Bị mẹ ép đi xem mắt khi về quê.
“Đây là hôn ước từ nhỏ của con, người ta đợi con từ mùng một đến mùng bảy đấy.”
Tôi mặc áo hở rốn xông vào quán cà phê, định dằn mặt đối tượng xem mắt kiên trì này một phen.
“Bác sĩ Lục trông đạo mạo nghiêm túc thế này, có phải đặc biệt thích chơi cosplay không?”
Nhưng sau đó, tôi co rúm trong phòng khám của anh ấy, nức nở: “Dừng lại, hu hu hu… anh ơi, em sai rồi.”
Anh ta chỉ cười khẽ, nâng cằm tôi lên.
“Em không nên gọi anh là ‘anh ơi’, hôm nay là bác sĩ – y tá play cơ mà.”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!