“Oẹ…” Ta ghé bên giường, từng cơn nôn khan không dứt.
Vị đế vương trẻ tuổi ngồi bên cạnh, đưa tay dâng khăn cho ta. Đôi mày kiếm mắt sao vốn uy nghiêm, kiêu ngạo bễ nghễ muôn dân, lúc này lại mang theo nét cười nhàn nhạt.
Tên cẩu hoàng đế kia đặt tay lên bụng ta, hiếm hoi dịu dàng: “Có rồi thì cứ sinh ra đi…”
Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói:
“Thái hậu sinh con cho hoàng thượng, chẳng phải là trò cười thiên hạ hay sao? Hoàng thượng không sợ thiên hạ bàn tán, chỉ trỏ sau lưng sao?”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!