Lúc tôi tìm thấy cuốn album ấy, tôi đang dọn dẹp nhà cho con trai.
Hóa ra chồng tôi, Thẩm Chi Châu, mỗi năm đều dành một tháng cố định “đi công tác”, thực chất là cùng mối tình đầu thuở thiếu niên rong ruổi khắp núi sông.
Từ năm năm mươi tuổi đến bảy mươi lăm tuổi, từ Trường Bạch tuyết rơi đầy đến Hải Nam nước xanh cát trắng.
Từ mái tóc xanh đến khi đầu bạc, họ đã đặt chân khắp đất nước, nửa đời người trôi qua như một thoáng chớp mắt.
Tôi ngồi thẫn thờ cả buổi chiều, cố gắng nhớ lại suốt hai mươi lăm năm qua tôi đã làm những gì.
Ba bữa một ngày, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái, lúc nào cũng bận bịu không dứt.
Sau này, con cái lập gia đình, tôi lại tiếp tục giúp chăm cháu.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!